Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Thư bạn Phương Xa...- Thư ngâm Rượu


http://www.youtube.com/watch_popup?v=rU4BFd6vtDM&vq=small




Tản mạn: CÂY SỐ XE

20THÁNG 7
CÂY SỐ XE (Odometer)
 Thỉnh thoảng sở làm gọi tôi đi vào lúc nửa đêm.Đoạn đường có khi cả trăm cây số lái xe hơn tiếng đồng hồ , thường tôi hay nghe nhạc Thái Thanh nhưng khi cây số xe của tôi tới một điểm nào đó giống nhau ví như 33333 km hay 55555 km bất cứ những con số nào giống nhau đặc biệt 99999 km , lòng tôi cảm thấy một nỗi buồn vu vơ khi nhớ về các em tôi hay các bạn học của tôi còn ngồi chung ghế ở trường Văn Hoá Quang Trung.

 Đó là những ngày tôi được sum hợp với các em tôi hay các bạn tôi đã được họp mặt một thời gian nào đó .Bạn nghĩ xem không biết tôi có suy nghĩ vớ vẩn hay là bạn đã từng có lần cùng tôi với ý nghĩ vớ vẩn đó. Bạn xem kìa , các bạn học cùng lớp đang họp mặt ,vui thật họ cười nói luôn miệng kể nhau nghe những chuyện thầm kín của thời học sinh mà đã dấu kín trong lòng .Bây giờ có bạn khai ra vừa ngượng ngùng vừa thích thú,dù có bạn đã có cháu nội ngoại.Bạn thấy không, họ đang cười nói luôn miệng , nhưng tiệc vui nào rồi cũng chia tay ,bạn nào cũng có công việc lo toan cho gia đình mình .

 Chỉ một phút sau, cây số lên tới 100000 km đó là bạn tôi đã từ giã nhau sau một thời gian ngắn gặp mặt .Khi cây số lên tới 100099 km ,đó là những bạn sống gần nhà thường gặp nhau luôn nhưng những bạn khác ở quá xa thì khó gặp lại …  
Cũng nhờ những ý tưởng vớ vẫn này tôi lại có dịp gặp lại các bạn tôi trong quá khứ. Có lúc tôi ngừng xe vào lề để nghỉ , nhưng chính là không muốn thấy cây số xe tôi lên tới con số 100000 km.Chúc các bạn nở một ít nụ cười khi đọc bài văn vớ vẫn của tôi.
Mung Chau.(CHÂU VĂN MỪNG)



Thư viết cho Cô mà không dám gửi…

Thưa cô ,
Từ nhà cô về ngày càng mưa lớn , vậy mà gần đến nhà trời trong không hạt mưa đường xá khô ran .
Em cùng nhóc nhỏ ( là dân quê lên chợ Bắp trước nhà em làm bốc xếp ) , hai chú cháu loay hoay treo tranh , nó cứ chắc lưởi hít hà – đẹp quá chú ơi …mà sao cô giáo chú còn trẻ vậy ?? Ừ thì cô dạy chú môn Văn hồi chú học lớp 11 đó , cô giáo lớn hơn tụi chú chắc 5 , 6 tuổi mà …
Vậy đó cô ,
Càng ngắm tranh , lòng em chùng lại nhớ  bạn bè nên gởi mail cho 3 họ ( là Đặng Trần Đổ ) , cho Thái Tri củng chỉ để tào lao thôi , để biết rằng bạn vẩn còn an lành …gọi ĐT cho Mập ( KT ) mới biết bạn YA bệnh ( Y ) nên em hẹn Mập cùng các bạn khác cùng đi thăm .
Cà nhóm 8g30 sáng CN kéo nhau xuống nhà Y , củng chỉ nhìn rồi tào lao xí đế tiếp làm Chiến chồng Y ( lại là bạn Đồng Nghiệp củ của em ) sợ quá chạy mất dép luôn…Đả vậy , gặp Thanh lùn mả tử , trổ tài làm Thầy Lang Băm , bạn bị bệnh sốt , cúm siêu vi có tiền sử bệnh án Tụt Huyết Áp , bà Lùn lại Day Bấm Huyệt , xoa , bóp vuốt đủ trò…lớn tiếng bảo đảm 3 ngày sau hết , không biết là hết gì nửa , em khều bà Y – nè coi chừng ò ì e nhen …
Thị Y tỉnh rụi – nè nó mua cái cối xay Tỏi cho tui nè , nó biểu khi bệnh thì xay Tỏi hửi , chứ đừng ăn hôi lắm ,nó kêu tui viết Di Chúc trước để ổng lại cho nó nửa …Vậy rồi cả nhóm cứ tám cho đến giờ về .
Ra cửa thị Y còn hẹn mau hết bệnh để CN tuần tới xuống phá cô nửa đó chứ !!!
Thiệt là …hết thuốc luôn .
Học trò cô .
Phù Viên .











Quang Ho quangho97@yahoo.com
04:37 (1 giờ trước)
tới ToTruongThanhYlaivnguyen57tôi
Moi ngay di lam ve tieu chuan (only mua he thoi)
4 chai bia, check email, doc tin tuc , xem phim, di ngu, sang cay tiep.
Cau mong vay thoi.
Giau cung chet, ngheo cung chet
Tri tuc tien tuc dai tuc Ha thoi tuc.... Con minh la cau sao
Tri nhan tien nhan dai nhan .Ha thoi nhan
__._,_.___


Tám…chuyện: BÀN..SỰ ĐỜI

30THÁNG 5
BẠN H.N.QUANG  (tên thường gọi trong bạn học là Quang đen) từ phương xa vừa gởi về một sưu tầm ngắn có vẻ…triết lý và ngồ ngộ. BTX xin đăng tải để các bạn xem qua và tám..chuyện với Quang.
Giai đoạn 1: Năm 20 – 30 tuổi
Chồng em chẳng thích ăn quà
Ngày nào cũng chỉ về nhà ăn cơm
Cơm nhà rất dẻo rất thơm
Chồng em chỉ thích ăn cơm ở nhà
Giai đoạn 2: Năm 30 – 40 tuổi
Chồng em đã biết ăn quà
Bây giờ thi thoảng về nhà ăn cơm
Cơm nhà vẫn dẻo vẫn thơm
Chồng em giờ biết ăn cơm lẫn quà.
Giai đoạn 3: Năm 40 – 50tuổi
Chồng em chỉ thích ăn quà
Bây giờ anh chẳng về nhà ăn cơm
Cơm nhà vẫn dẻo vẫn thơm
Chồng em giờ đã bỏ cơm ăn quà.
Giai đoạn 4: Năm 50- 60tuổi
Chồng em chẳng thích ăn quà
Mà giờ cũng chẳng về nhà ăn cơm
Cơm nhà hết dẻo hết thơm
Chồng em giờ đã bỏ cơm lẫn quà.
QUANG(st)

  1. Yamaha
    31/05/2012 at 5:53 Chiều
    Mấy ông nhà mình đang uống cái chai nào vậy? Khai thiệt ra đi còn được giúp đỡ.

    • 31/05/2012 at 6:08 Chiều
      Là chai Thuốc An Thần đó chứ chai nào hử , hết chai an thần là tới chai thuốc Chuột khà khà …

    • QUANGHO
      01/06/2012 at 6:43 Sáng
      BAY GIO THAY CHAI NAO CUNG SO

      • KIM THANH
        01/06/2012 at 3:30 Chiều
        Ông Quang sạo, thấy chai cuối thì sợ thiệt chứ chai thứ 3 thì tui nghe hô lớn là DÔ DÔ DÔ… dữ lắm mà

  2. Trần Ứng Long
    01/06/2012 at 8:10 Sáng
    Mới thấy Quang viết được một cái còm coi hiền lành.Không có pha Tiếng Anh giả cầy .Cố gắng gõ đủ dấu.Gởi Quang trang gõ Tiếng Việt có dấu dễ sử dụng nhất http://tinyurl.com/goiquangden .Cứ gõ vào ô trắng rồi copy vào past vào ô Gửi phản hồi

  3. Yamaha
    01/06/2012 at 9:39 Sáng
    Tui thấy cứ cái chai số một làm tới là an toàn. Nhưng coi chừng hàng giả, tránh hàng a thoon, nhắc a thoon lại nhớ canh bỗ dưỡng, ói……..

  4. Mung Chau .
    14/07/2012 at 12:27 Sáng
    Ong Quang sao, tui ne ong vao dau nam lop 11, loi ong vua ke vua giai thich cho tui nghe bay gio tui van con nho .
    Cho tui dien mot chut vao cho trong giua cho so 3 va so 4 do la chai Ruou ( nho do chu khong phai ruou de ).
    hinh nhu tui o dau do . Cho Mung goi loi tham Quang.

  5. 15/07/2012 at 1:59 Chiều
    Người Xưa nói – ở xa mỏi chân , ở gần mỏi miệng . Mà cái vụ này xa gần gì củng chạy ráo , biết mất dép củng bỏ của chạy lấy người …Khà Khà…Cái rốn của vũ trụ ….
    Cái Rốn
    Khi thấy người nào ăn nói hợm hĩnh, vẻ mặt dương dương tự đắc thì người Việt ta thường nêu nhận xét, bình phẩm: ‘Nó tưởng nó là cái rốn của vũ trụ’. Tây thì họ cũng có nhận xét, bình phẩm như thế nhưng họ không nói thanh tao, văn vẻ bằng mình, mà nói nghe sống sượng, phũ phàng hơn: ‘Nó tưởng cứt của nó không thối’ (He thinks his shit does not stink).
    Người Việt ta khi nói đến cái rốn trong trường hợp này là ta đã dùng nghĩa ẩn dụ (metaphorical sense) của nó để chỉ cái trung tâm, cái tụ điểm, cái nằm ở giữa. Nói trắng ra là cái rốn có cái tầm quan trọng vô cùng. Tây thì họ lại không nghĩ thế. Khi nói đến chuyện ngồi ngắm rốn (navel-gazing) là họ nói đến trạng thái nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm, nên ai đó mới vạch rốn mình ra mà ngắm. Mà nói khác đi là cái rốn là cái gì chán ngắt. Khi nói ai ngồi ‘ngắm rốn’ (contemplating one’s navel) là có ý chê bai, có ý chửi khéo.
    Người Việt ta khi ngồi rỗi thì không có thói quen ngồi ngắm rốn, nhưng khi ngồi buồn thì cũng ‘gãi háng dái lăn tăn’ như cố Thủ Tướng Trần Văn Hương của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trước đây đã có lần nói. Nhưng nói gì thì nói, đấy là đàn ông, con trai họ gãi, chứ đàn bà, con gái ngồi buồn có gãi không? và nếu gãi thì gãi ở đâu? Chuyện này tuyệt nhiên không thấy ai nói đến, kể cả đến nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương cũng không chịu tiết lộ.
    Nếu trong quá khứ ngắm rốn ‘mình’ mà bị chê, bị chửi thì nay ngắm rốn ‘mình’ cũng vẫn bị chê, bị chửi như thường. Nhưng ngắm rốn ‘người’ lại là việc làm đáng khuyến khích. Mới đây hiện tượng ngắm rốn, đặc biệt là ngắm rốn thiên hạ, mang một tầm mức quan trọng trong xã hội phương Tây. Rốn đột nhiên xuất hiện, phơi bầy ở khắp mọi nơi, ngoài đường phố, trong siêu thị, đâu đâu người ta cũng thấy những rốn là rốn.
    Các nhà sản xuất ‘mốt’, vẽ kiểu thời trang đã để cho những cô gái mới dậy thì, để cho phụ nữ có thân hình thon thả, mảnh mai được dịp mặc quần, mặc váy xệ xuống dưới rốn, được dịp mặc áo ngắn cũn cỡn, có khi lên gần sát tận ngực, để lộ cái rốn ra, để lộ rốn ra đã đành, nhưng đâu phải chỉ để lộ ‘xuông’ có cái rốn, nhiều rốn còn được đeo khoen, đeo nhẫn xanh xanh đỏ đỏ để thu hút sự chú ý của người ngắm nữa chứ! Nay thử hỏi ai dám bảo là rốn không phải là trung tâm của vũ trụ?
    Thật ra, cái rốn đã được người Châu Phi quan tâm, để ý đến bắt đầu từ thế kỉ thứ tư trước Công Nguyên, tức là cách đây 24 thế kỉ, có thể là khi vũ điệu múa bụng (belly dancing) mới ra đời. Người Ai Cập kể từ hồi đó đến giờ đã biết đeo đính đủ loại khoen, nhẫn hoặc quấn quanh rốn bằng đủ loại dây lưng có dát vàng bạc, châu báu, ngọc ngà hầu trang điểm, làm đẹp cho nó.
    Ở Úc-đại-lợi thì mãi cho đến thập niên 1960 người ta vẫn còn bảo thủ, chưa dám cho phụ nữ của họ có cơ hội phơi bầy cái rốn của mình nơi công cộng. Vào thời kì đó bất cứ phụ nữ nào mặc áo tắm hai mảnh ‘bikini’ để hở bụng, hở rốn trên bãi biển là sẽ bị thanh tra bãi tắm mời đi chỗ khác chơi liền. Vì hội đồng hành chánh địa phương nghĩ đàn bà để rốn như thế là loại đàn bà, phụ nữ dâm đãng, thiếu thẩm mĩ, phạm thuần phong mĩ tục.
    Ở Mĩ, người ta cũng có thái độ tương tự. Loạt phim truyện truyền kì trên truyền hình Mĩ vào thập niên 1960 có tựa đề là ‘I Dream of Jeanie’ (Tôi Mơ tưởng đến Nàng Jeanie) là một trường hợp điển hình. Truyện kể về một vị nữ thần trẻ đẹp bị nhốt chặt trong một cái chai, và về sau được một phi hành gia Mĩ giải cứu. Trong phim truyện cô mặc quần áo khá khêu gợi, kiểu dành cho vũ nữ múa bụng, nhưng giới chức kiểm duyệt phim thời đó chỉ cho phép cô được mặc quần áo đó với điều kiện là không được để hở rốn. Có điều áo may cắt khéo đến nỗi làm cho người ta có cái ảo tưởng là vẫn trông thấy rốn.
    Người Việt Nam khôngcó ai cố ý để hở rốn, nhất là không may có cái rốn lồi. Nếu con cái trong nhà vô tình có đứa nào mặc quần mặc áo để lòi rốn ra ngoài, thì y như rằng đứa đó cũngđược bậc cha mẹ nhắc nhở là phải che đi, đậy lại, kẻo không khí, gió trời sẽ lọt vào bụng làm đau bụng. Khi bụng đau, rốn được xoa dầu nóng. Khi rốn bẩn vì ghét đóng, rốn sẽ được nậy ghét, được rửa sạch. Tính chất vô duyên, vô dụng của cái rốn đã được trẻ em Việt Nam nhận xét như sau: ‘Rốn là để bôi dầu!’. Rốn mà được bôi dầu là điều vạn hạnh, chứ rốn mà để cho chuồn chuồn cắn hòng mong được biết bơi thì mới là đại bất hạnh. Nhưng tầm quan trọng, linh thiêng của cái rốn là ở câu ‘nơi chôn nhau cắt rốn’. Qua câu nói đó, cha mẹ Việt Nam đã khuyên con cái phải nhớ quê hương mình, tức là nhớ đến nơi đã chôn cái nhau nuôi dưỡng mình khi còn trong bụng mẹ, nơi cái rốn của mình đã được bà mụ khéo tay cắt dùm.
    Không hiểu theo truyền thống ‘rốn hở bụng đau’, theo quan niệm ‘rốn là để bôi dầu’, cộng thêm với nhu cầu bảo vệ ‘công dung ngôn hạnh’ cho người phụ nữ, các cô gái Việt mới lớn, bụng thon mông nở, có sẽ để rốn phơi phới giữa phố phường Sài Gòn, Hà Nội hay không? Chúng ta chắc phải để hậu hồi phân giải.
    Có điều là ở Sydney bỗng một sớm một chiều, đàn ông, con trai bị choáng ngợp bởi lỗ rốn. Từ một cái gì nhỏ nhoi, tầm thường, không quan trọng, nay rốn thi nhau chường ra, chĩa vào mặt, dí vào mắt, nhì sang bên phải thấy rốn, quay qua bên trái lại thấy rốn. Các nhà sản xuất ‘mốt’, vẽ kiểu thời trang phụ nữ đã giúp cho đấng mày râu có cơ hội khỏi phải ngắm rốn ‘mình’, mà chỉ tập trung vào ngắm rốn ‘người’.
    Cứ theo cái đà này thì người ta có thể tiên đoán là những kẻ coi mình là ‘cái rốn của vũ trụ’ sẽ không những không có đất dụng võ, mà còn bị xã hội ruồng bỏ, bạn bè chê… vì bầu không khí bao quanh họ bị ô nhiễm bởi khí Hydrogen Sulfide
    (H2S), có mùi thum thủm.
    Phù Viên – st






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét