Gia đình

Quê nội
PNO - Lần đầu tiên về Phụng Hiệp, sau gần hai trăm cây số ngồi xe đò, qua hai cái phà xe kẹt cứng, trời chiều hai chị em tôi mới đến được bến đò ngang ở Ngã Bảy.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Lọ dọ xuống đò qua sông, cả hai chị em không biết lội, ngồi trên đò lắc lư theo nhịp chèo vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Đò ghé vào kênh Lái Hiếu, chị nói má dặn đi đường này, mình cứ đi đại vừa đi vừa hỏi…
Ông bà nội tôi người xứ Quảng, trôi dạt về Ngã Bảy lập nghiệp. Ba tôi lớn lên từ đây, khi trưởng thành bôn ba khắp các tỉnh miền Tây, về Tây Ninh rồi Hóc Môn và cuối cùng cũng trở lại nơi có mồ mả ông bà. Vài khúc đường đất trơn trợt, xách dép, bấu chặt mấy ngón chân xuống lớp sình mới không bị té. Sau này tôi mới biết, để biến ruộng thành liếp trồng mía, trồng khoai hoặc muốn đắp thêm khúc đường trước nhà người ta phải lặn xuống mương xắn từng cục đất sình đắp lên. Chừng vài mái nhà lại có cái cầu khỉ. Cầu dựng sơ sài, chỉ là thân cây dừa, cau hoặc cây tràm bắc qua mương nước. Không cần biết nước sâu hay cạn, chỉ cần thấy xa xa có cái cầu là tim tôi đã đập thình thịch. Cái nào có tay vịn chị em tôi mừng rơn, cái nào chỉ có thân cây dừa bắc qua là ngập ngừng, luống cuống mãi mới qua được nhưng phải mượn cây chống qua cầu, rồi đứng bên này đẩy mạnh cho cây ngã về bên kia trả lại chủ nhà.
Có bác hỏi, bây là con chị Bảy Sài Gòn hả? Chắc má đóng dấu trên cái mặt tôi nên bà con mới gặp lần đầu đã nhận ra con của má. Má tôi mừng muốn khóc khi thấy hai đứa con gái mặt mũi, mình mẩy lấm lem sình bùn; dặn lần sau không được đi đò, cứ lội bộ theo con đường từ chợ Ngã Bảy, qua cầu Đen đi miết đến trước nhà kêu má chèo xuồng qua rước. Buổi tối cả nhà xúm quanh ánh sáng vàng trắng của cây đèn “măng sông” ba đem theo từ Hóc Môn. Ngọn đèn chỉ dùng khi cúp điện.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Sáng hôm sau, tôi theo ba và đám em ra ruộng, bắt đầu tập làm con gái nông thôn. Những nhát dao chặt đám cỏ mọc dọc liếp mía, mọc chen trong mấy hàng đậu, giồng khoai không đủ sức đẩy ra khỏi đầu tôi trăn trở về tương lai mù mịt của mình. Cái nón sắt cột vào cây tre để múc nước từ dưới mương tưới khoai tưới mía lại hiện lên trong tôi. Buổi trưa ngã người nhắm mắt theo thân cây dừa đánh võng xuống mé mương nghe tiếng cá đớp mồi, tiếng gió xào xạc đu đưa ngọn dừa, hàng mía, tiếng gù gù của mấy con chim cu, tiếng mái chèo khua nước dưới sông..., chợt nghe có cơn đau nhè nhẹ nào đó làm xót xa trái tim nhỏ bé của tôi. Nhìn mấy cô bạn nông thôn trạc tuổi mình tay thoăn thoắt cấy lúa, trồng khoai tôi cũng muốn được như vậy nhưng trong tôi như có khoảng cách nào đó mơ hồ không cho tôi đến gần họ hơn nữa. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, người ta có suy nghĩ lung tung như tôi? Mang điều này nói với cô bạn mới quen, nó cười cười, ngày nào cũng đi ruộng hết chị ơi, mấy em quen rồi ở không chịu hổng nổi…
Chiều ra bờ sông ngồi nhìn con nước lên xuống tôi nhớ đã nghe ai nói câu “không ai tắm hai lần trên một dòng sông…”. Tôi thích ngắm dòng nước xuôi về nhẹ nhàng không âm thanh, chỉ thấy nước mấp mé tràn bờ. Xuồng, ghe như lao đi theo dòng nước chảy. Ngồi trên cầu thả hai bàn chân xuống cảm nhận dòng nước mát len lỏi qua từng ngón chân có mấy chú cá lòng tong lượn lờ nhấm nháp. Lòng sông như phô bày hết mọi thứ xấu xí khi chờ nước trở về. Vạt bùn xám xịt trải dài xuống từ mé sông. Mọi thứ như gấp gáp hơn theo con nước chảy xiết. Đứng trên bờ cao nhìn xuống thương làm sao chiếc xuồng nhỏ dưới lòng sông sâu. Con gái ngồi mé sông chiều tối không nên, má nhắc tôi hoài và má biết tôi sẽ thôi không nhớ lung tung khi chui vào mùng tránh muỗi rồi ngủ thiếp đi. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ chập chờn mọi thứ lại hiện về trong tâm trí, để tôi chợt tỉnh giấc vì âm thanh lạnh buồn của mái chèo khua dòng nước…

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Giờ thỉnh thoảng về thăm quê, buổi tối trằn trọc lắng nghe tiếng mái chèo khua hiếm hoi dưới sông, tôi lại nhớ đủ thứ. Có quá nhiều mảnh đời đau khổ ở đây. Mỗi lần chợt nghĩ về dòng sông bảy ngã, tôi lại nhớ đến hình ảnh đứa bé không cha ra đời lặng lẽ trong đêm ở cái chòi rách nát, nằm còng queo bên bà mẹ ngây ngô. Cây cầu dừa bắc ngang con kênh cũ nay là cây cầu xi măng chắc chắn, xe máy chạy vù vù bụi tung mù mịt. Mà phải thay thôi vì con kênh bây giờ như một nhánh sông nhỏ, có thân cây dừa nào nối được đến bờ bên kia. Máy hút bùn thay cho cuốc xẻng biến ruộng đồng thành ao nuôi cá, để không còn cái thú nhảy ùm xuống mương tắm gội vì dòng nước ô nhiễm. Không còn bữa cơm nóng với nồi cá kho mới bắt được từ dưới mương. Đám thanh niên thiếu nữ gần như bỏ quê về thành tìm đất sống, bỏ người già ở lại chăm đám cháu nhỏ, chẳng còn ai ra ruộng giăng câu bắt cá. Người lớn đi chợ bằng xe gắn máy, trẻ con đi học bằng xe đạp qua sông trên đò ngang như chiếc phà nhỏ có máy đuôi tôm. Đỏ mắt tìm hoài không thấy bóng chiếc áo bà ba trên dòng sông khua mái chèo hát vu vơ tình anh bán chiếu. Bây giờ, những cô gái, chàng trai sông nước đã biết ấp ủ trong tim ước mơ thay đổi cuộc sống vốn lặng lẽ từ bao đời.
Mọi thứ chỉ còn lại trong ký ức, thời gian sống ngắn đi, ký ức mênh mông hơn. Người ta luôn lôi trong đó ra đủ thứ để nhớ để thương, để tự dằn vặt mình trong mớ hỗn độn vui buồn, giận ghét, nuối tiếc…
Mọi thứ chỉ còn lại trong ký ức, thời gian sống ngắn đi, ký ức mênh mông hơn. Người ta luôn lôi trong đó ra đủ thứ để nhớ để thương, để tự dằn vặt mình trong mớ hỗn độn vui buồn, giận ghét, nuối tiếc…
PHẠM THỊ Y
Bình Luận (0)
Ý kiến bạn đọc
LƯU Ý: PNO sẽ biên tập ý kiến của bạn đọc trước khi xuất bản. PNO hoan nghênh những ý kiến khách quan, có tính xây dựng và có quyền không sử dụng những ý kiến cực đoan không phù hợp. Các ý kiến viết bằng ngoại ngữ, tiếng Việt không dấu hoặc có tính chất quảng cáo không được đăng. Cám ơn sự đóng góp và hợp tác của bạn đọc.
LỜI CHÀO THÁNG NĂM
“Ta đã đi qua những tháng năm không ngờ”
Câu thơ thay lời chào day dứt
Đã một thời chưa hoàn toàn sống thực
Để bây giờ mãi nuối tiếc, ngẩn ngơ
Bạn bè ơi, sao ước muốn thành thơ
Khát vọng nhỏ nhoi tan vào hiện thực
Khi muốn ngủ là khi hồn thao thức
Ngược thời gian chở kỷ niệm vào bờ
Tháng năm trôi – vô – tình ta bất lực
Chẳng thể bắt thời gian ngược và dừng
Ve vẫn khóc hoài cho nông nổi
Phượng thắp hồng ngọn lửa trong tim
Hình như bạn bè bỗng thích lặng im
Yêu thương gói tròn trong lưu bút
Chiếc bánh chia ngập ngừng trong ngăn cặp
Tự khi nào nước mắt ngập ngừng rơi
Thầy cô nào cũng đáng yêu hơn
Câu mắng mỏ trở thành trang ký ức
Ta biết thầy tóc bạc thêm vì thức
Mắt cô buồn dõi bước chập chững của ta
Nếu ngày mai mỗi đứa một nơi
Bạn bè xin giữ một câu hò hẹn
Và nỗi nhớ xin một lần trọn vẹn
Về một thời .... đã qua!
Phù Viên
http://www.youtube.com/watch_popup?v=OBQl5BcNg0I&vq=medium#t=36
(Mời bấm vào xem)
http://www.youtube.com/watch_popup?v=YLCRCw_BWh0&vq=medium
(Mời bấm vào xem)
TÁM..CHUYỆN
30THÁNG 3