http://kimthanhvhqd.wordpress.com/category/sang-tac-m%E1%BB%9Bi/ (Đọc Thêm)
http://stream62.gonct.info/9e3ea12c957d152cb17417e60a18958e/4f929fc1/NhacCuaTui011/Romeo%20-%20Juliet%20-%20Richard%20Claydement%20[NCT%202401557589].mp3
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Wh5aFhz7TR
http://www.youtube.com/watch?v=XAN5R4yCyco&feature=g-vrec&context=G22881f3RVAAAAAAAADQ
http://www.youtube.com/watch?v=-850VJbMmoc&feature=related
Dì Tôi…
Tuổi Thơ của tôi nó củng bình dị lắm , may mắn và an lành trong tình thương của ba mẹ và gia đình…Một gia đình đông vui vì có cả các dì cùng sống chung nhà , lúc tôi học lớp 3 hay lớp 4 ở trường Tiểu học Quang Trung .Ba tôi đưa đón 2 anh em mổi ngày , (các dì phụ má lo cho trường Dạy Đánh Máy Chữ để lo cho ông bà Ngoại ) chỉ riêng ngày thứ 3 -5 -7 là ba đi học (để thi Tú Tài 2) nên đón anh em tôi trể . Năm đó hai an hem cùng học buổi chiều .
Cổng sau Vườn Cộng Hòa , đối diện hơi chếch chút là Chẩn Y viện , dì 8 tôi làm ở đó . Dì là nử quân nhân phụ trách cấp phát thuốc . Lúc nào dì cũng mặc Đồng phục nên nhìn thích lắm , những ngày ba đón trể anh em tôi sang đó chơi với dì , trong phòng dì có cái bàn to dì bắt tôi ngồi 1 bên ôn bài nhỏ em 1 bên tập viết chử tô màu xong mới thưởng cho mạch nha là món mà cả hai đứa đều thích . Có hôm , tôi nói với dì – dì giống má con nhất nhà , nhưng má con hông có cái răng này như dì , sao nó đứng nhô ra một mình vậy..Dì cốc đầu tôi cái rồi nói – nó là chỉ huy đó , chỉ huy phải đứng ngoài hàng để quan sát đội hình biết chưa ?
Vậy đó , năm nào cuối năm tôi cũng được lảnh thưởng lúc đó trường tổ chức phát thưởng ở rạp hát Quang Trung , năm nào dì cũng sắp xếp để dẩn tôi đi lảnh thưởng . Tôi rất hảnh diện không phải là vì phần thưởng mà là được nắm tay dì đi lảnh thưởng chung , mọi người đều nhìn vẻ tán thưởng , ngưởng mộ…(chắc là nhìn dì chứ không nhìn tôi…) Khi tôi thi đậu vào trương LTK dì mua tăng tôi cây bút máy , tôi cất kỹ không dám đem ra dùng , đến 2 năm sau nhỏ em tôi thi đậu tiếp vào LTK tôi mới lấy ra cho lại nó . Cây Pilot tôi cho nó mà tiếc đứt ruột ,nó cứ mè nheo với tôi là không ai tặng quà cho nó.. khi ấy dì đả chuyển đi Buôn Mê Thuộc rồi .
Năm 75 dì về như bao người khác , học cải tạo 3 ngày (dì 2 tập kết về đứng ra bảo lảnh), thời gian này dì buồn lắm chỉ loanh quanh ở nhà lo cho ông bà ngoại , chiều đi chùa . Rồi dì qui y tu tại gia ăn chay trường ( chẳng biết vì sao dì không lập gia đình ) …
Năm tôi lập gia đình , tự tay dì xếp cho tôi cặp đèn lồng treo trang trí . Rồi hơn năm sau , dì vượt biên , khi dì gởi thư về ông bà ngoại đả mất , trong thư dì có hỏi thăm vợ chồng tôi . Nhưng tôi vì tự ái và giận dì út là người nhận thư cứ dấu dấu dím dím cái địa chỉ , nói có muốn gởi thì viết rồi đưa út gởi …tôi không trả lời thư của dì 8 . Dì tôi làm Phật sự vừa học và đả trụ trì chùa ở xứ người…
Nổi ân hận càng lớn hơn ,khi tôi nhận được tin dì bị đột quỵ cách nay 6 ngày . khi tôi viết những dòng này dì tôi đả ra đi . Sáng chủ nhật 22/4 bên trời tây nhà chùa sẻ làm lể tiển dì , trưa bên nhà thờ dòng họ cũng sẻ rước thầy làm lể để vong linh dì về thăm tổ tiên…Xin dì hãy tha thứ cho con …Dì 8...
Phù Viên
Bài Thơ Đôi Mắt |
Thanh Nguyễn |
Vì sao mắt, em yêu buồn vời vợi
Trong đáy sâu chẳng còn có bóng anh Chút trang điểm hồng lên thêm phần tủi Lặng lẽ cười nhẹ vuốt mái tóc xanh
Tôi nằm mơ, một giấc mơ bình dị
Có anh em và tình nghĩa vợ chồng Buổi sáng thức mà em còn say ngủ Trán thơm nồng tan loãng với hư không
Hình như muộn, trễ rồi em yêu ạ
Chỉ là mơ chút hạnh phúc bâng quơ Vội ghi chép thành bài thơ trên giấy Chẳng còn tâm dòng chữ chợt hững hờ
Tôi cúi xuống để hôn em lần cuối
Trời lạnh căm hay em chẳng còn yêu Thôi thì nhận như thay lời từ giã Nắng nhạt rồi chiều ngơ ngác cô liêu
TN
|
Long lanh buồn, long lanh cô đơn
Tác giả: Nguyễn Thị Hồng Ngát
Tháng Chín2
Ai dám kêu lên giữa thế gian nàyRằng ta là người hạnh phúc
Họa đó là người điên!
Đã có những ngày có thể là vàng
Không biết giữ để tuột tay rơi mất
Chỉ một lần lười nhác,
Chỉ một lần chủ quan.
Long lanh ngày lại long lanh đêm
Long lanh chán – long lanh buồn tẻ
Long lanh xinh – chẳng để làm gì cả
Long lanh một mình – long lanh cô đơn.
Vui thú nào tồn tại ở thời gian
Năm tháng chết cả khi người còn sống
Tù khổ sai trong số phận mình đau đớn
Long lanh buồn – long lanh cô đơn…
Một ngọn đèn thổn thức trong đêm
Một quầng sáng lẻ loi, cô độc
Ai dám nói mình là người hạnh phúc
Họa đó là người điên!
My love story
Đã từng em cất bước ngang đây
Cách khoảng mong manh tựa gang tay
Hỡi ôi nhưng sao vời xa quá
Má hồng mắt biếc nhớ lắm thay.
Đã từng em hát nỗi thiết tha
Thuơng tiếc tình nào đã cách xa?
Nhưng em, vẫn anh kề bên đấy
Nhưng nào mắt em khẽ liếc qua
Đã từng em cưới khúc khích vui
Để con tim anh với ngậm ngùi
Này em sao em tàn nhẫn thế
Ngóng em, thở dài, đôi tay xuôi
Thế rồi em cất tiếng với anh
Giọng nói trong vắt tựa thiên thanh
Ba tiếng, tâm hồn anh thanh tẩy
Ba tiếng thì thầm: "Em yêu Anh"
'''''''''''''''''''''''''''
Đôi mắt
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là con mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi!
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai...
Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai
Chiếc Răng Khểnh![]() | ![]() | |||
Nhắm mắt lại tôi đã hình dung thấy em
Chiếc răng khểnh nhỏ xíu Cắn ngọt ngào vào ngón tay út của tôi Chiếc răng khểnh một trăm lần yểu điệu Đem đến cho tôi hờn giận lẫn niềm vui Hỡi chiếc răng khểnh mọc chênh vênh dễ ghét Sao mỗi lần hôn em Tôi đều bắt gặp hương cà phê sữa Ngọt như là hạnh phúc lúc về đêm Hỡi chiếc răng khểnh dễ thương Chiếc răng khểnh làm duyên của người con gái Chiếc răng khểnh nếu hôn một lần rồi chia xa mãi mãi Tôi chợt thèm chợt nhớ... một ly kem Tôi sẽ vẽ chiếc răng khểnh của em Giống như trái tim của chú cừu non Thơm như mầm cây, ngọt như viên kẹo Mỗi lần nhìn tôi muốn ghé môi hôn Hỡi chiếc răng khểnh của em Sao mỗi lần em giận Tự nhiên tôi lại muốn đau răng? Cám ơn nỗi đau vô cùng êm ái Nỗi đau này tôi đón nhận từ một người con gái Có chiếc răng nhỏ xíu mọc chênh vênh... 1986 | ||||
![]() | ![]() | ![]() | ||
![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() |
|
Chiếc răng khểnh bên khóe môi của nhỏ Sao dễ thương duyên dáng đến lạ kỳ Để những chiều trên phố nhỏ theo đi Ta ngơ ngẩn tìm nụ hoa hàm tiếu.Ôi chiếc răng xinh xinh và bé xíu, Rót vào ta nỗi nhớ đến vô cùng. Mơ một ngày ta được nhỏ về chung Để chiếc răng "khểnh" lên bao ước vọng. Ôi sao ta quá ư là mơ mộng Có bao giờ ta được nhỏ cười đâu? Dù tan trường ta vẫn đợi thật lâu, Để thất vọng rồi bồi hồi hờn trách... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét